Họ Đạo Ao Kho
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Họ Đạo Ao Kho

Họ Đạo Ao Kho - Cà Mau
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Upload ảnhUpload ảnh  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) Collapse_thead
Diễn Ðàn Online Giáo Xứ Ao Kho

Share | 
 

 MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
nguyencua0202
Quản Trị Viên Cao Cấp
Quản Trị Viên Cao Cấp
nguyencua0202


Nam Tổng số bài gửi : 122
GLV Đồng : 789
GLV Vàng GLV Vàng : 22
Join date : 14/05/2010
Age : 39
Đến từ : AO KHO
Tâm Trạng Tâm Trạng : MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) 0.4816576_30904_1

MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) Vide
Bài gửiTiêu đề: MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN)   MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) 3L0.9428039_44929_1Sat Jul 03, 2010 3:04 pm

CẢM NHẬN VỀ CHA
Nguyễn Đặng Phương Khanh

“Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm”
Hẳn ông bà ta đã đúc kết rất nhiều kinh nghịêm từ xa xưa nên mới đưa ra những nhận xét tài tình như thế. Nhưng riêng đối với bản thân tôi, dường như câu ca dao này không đúng lắm.
Trước năm 1975, ba mẹ tôi đều có công việc làm ổn định, tuy không giàu sang gì, nhưng cũng không tới nỗi là quá thiếu thốn. Đùng một cái, khi đất nước “hoàn toàn giải phóng”, bao nhiêu tiền dành dụm, chắt chiu của ba mẹ tôi gửi trong ngân hàng, phút chốc tan thành mây khói. Ba tôi trở nên thẩn thờ, chán nán, tuyệt vọng, không muốn làm việc gì cả. Chỉ có mẹ tôi là xông xáo, xốc vác kiếm tiền trang trải chi phí cho gia đình. Trước tình cảnh quá khó khăn, thiếu thốn, mẹ tôi không muốn sinh con vội nhưng bị bà nội tôi và các cô ruột của tôi cứ lời ra tiếng vào, nào là “cây độc không trái, gái độc không con”, nào là không đẻ được thì để bà nội tôi cưới vợ hai cho ba tôi kiếm đứa cháu nội đích tôn nối dõi tông đường… (nhà nội tôi đạo Phật, ba tôi đạo theo). Mẹ tôi tức lên, cứ ba năm là lại “sản xuất” ra một thành viên mới. Ba anh em tôi lần lượt chào đời, cảnh nhà đã khổ càng thêm khổ, một tay mẹ mặc tình xoay sở nuôi ba đứa con dại thêm một ông chồng thất chí.
Thời gian dần trôi, ba tôi bình tâm lại, cũng lao vô đủ thứ nghề để kiếm sống: đi bán cá rô, bán café…Năm 1995, mẹ tôi mắc bệnh ung thư ngực, đã phẫu thuật cắt bỏ một bên vú nhưng không có tiền vô hoá chất xạ trị nên căn bệnh ung thư phát triển dữ dội, di căn vào tim, gan, phổi… Mẹ vẫn cắn răng chịu đựng những cơn đau quái ác hành hạ, giấu nhẹm cả gia đình tôi, vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền phụ chồng nuôi con. Đến năm 1998, mẹ mất, tôi dọn tủ đồ di vật của mẹ để lại mới phát hiện ra hồ sơ bệnh án. Trời đất sụp đổ dưới chân tôi. Tôi bị stress nghiêm trọng suốt ba năm học Cao Đẳng Sư Phạm (đó là trường duy nhất tôi đã dự thi, và kịp báo cho mẹ kết quả tôi đậu vào trường này ngay trước khi mẹ mất). Tôi cố gắng học và học, không chỉ cho riêng bản thân tôi mà còn vì ba của tôi nữa. Tôi muốn chứng tỏ với những người bên nhà ngoại của tôi là: dù cho nhà tôi quá khó khăn, dù cho mẹ tôi không còn thì cũng không ai được phép bắt nạt ba tôi thêm nữa, không ai được phép nghĩ là tôi sẽ bỏ học, ăn chơi lêu lỏng, nhiễm thói hư tật xấu trong xóm lao động nhà tôi đang sống.
Tôi phải nỗ lực hầu như kiệt sức để giành từng suất học bổng trong sáu học kì, tranh thủ học trong mọi hoàn cảnh: tập đàn ké nhà thờ, ở lại trường tập hát sau giờ học…. vì môn âm nhạc không phải là một môn dành cho những người làm biếng.
Ba tôi giấu nỗi đau vào lòng, thay thế vai trò của mẹ, cố gắng làm “gà trống nuôi con” cho tôi yên tâm học hành. Ba lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ, dành cho tôi mọi điều kiện tốt nhất trong khả năng có thể. Và đặc biệt ba tôi rất sùng kính Đức Mẹ, luôn nhắc nhở tôi giữ lễ ngày Chủ Nhật và các ngày lễ buộc trong năm. Ba tôi bảo là: “Con cứ tin tưởng và phó thác hết cho Thiên Chúa và Đức Mẹ! Các Ngài sẽ không bỏ rơi những người cùng khổ như gia đình mình đâu…”
Bà dì ruột ở đối diện nhà tôi không ngừng bới móc, chê bai ba tôi đủ điều, nào là ba tôi nấu ăn quá dỡ, nào là quá hà tiện trong mọi chi tiêu… Nhưng đâu có mấy ai biết là sau khi mẹ tôi mất, nhà tôi hụt hẫng như thế nào về mặt tinh thần và khủng hoảng tài chính ra sao. Tôi không biết làm gì để an ủi ba tôi ngoài kết quả học tập ở trường và ăn ngon lành mọi món ăn ba nấu. Đối với tôi, đó là những món ăn ngon nhất tôi từng ăn, vì nó được nấu và nêm nếm bằng tất cả tình yêu thương và sự nhẫn nạn mà ba có.
Ngày tôi tốt nghiệp ra trường và bắt đầu đi dạy học, mái tóc của ba tôi đã ngã sang màu muối tiêu, tìm mãi cũng chỉ được một ít tiêu, còn lại toàn là muối.... mặn chát….!
Vốn tự lập sớm, tôi không phải để ba phải nghĩ ngợi về các khoản chi tiêu tôi cần, nhưng tôi lại làm ba buồn rất nhiều vì tính khí thất thường sáng nắng, chiều mưa của mình, suốt sáu năm trời từ khi mẹ tôi mất. Tôi gượng dậy, dần đứng vững được và lấy lại con người thực sự của mình. Đó không phải là một chuyện đơn giản! Ba tôi là nhân tố quyết định rất lớn trong việc tôi tìm lại chính tôi. Tôi cố gắng làm ba vui bằng những mẫu chuyện cười, bằng những món ngon mà tôi biết ba rất thích nhưng tiếc tiền không dám mua, tôi giấu những chuyện buồn ở cơ quan vì sợ ba lo lắng thêm…
Mãi đến tận bây giờ, khi tôi đã tròn ba mươi tuổi, ba vẫn thích nấu ăn cho tôi, tự tay dỡ phần cơm cho tôi đem đi làm… Tình thương của ba thật bao la và dịu dàng. Vậy mà chưa một lần tôi mở miệng nói với ba tôi là: BA ƠI! CON YÊU BA LẮM!
Hic! Nói lời yêu thương sao mà khó đến vậy. Ba ơi! Con quyết tâm trong Ngày Của Cha sắp tới, con sẽ nói với ba những lời yêu thương từ tận đáy lòng con. Nhất định như vậy, ba à!

Nguyễn Đặng Phương Khanh

A ƠI! NGƯỜI YÊU CỦA CON NÈ!
Hương Trinh
ANH ẤY là người yêu rất ư là tuyệt vời của con đó ba! Từ khi con phải xa vòng tay yêu thương của ba, thì ANH ẤY là người thay thế ba để dạy dỗ con nên người. Con cảm ơn ba nhé! Cảm ơn ba đã nhờ ANH ẤY chăm sóc đứa con thơ bé bỏng của ba! Không chỉ thế, ANH ẤY là người mà con luôn tâm sự những khi con buồn phiền hay đau khổ. Bờ vai của ANH ẤY thật vững chãi biết bao! Mỗi lần con ở bên ANH ẤY con cảm thấy an toàn, ấm áp lắm! Một cảm giác giống như ở nhà và bên cạnh ba vậy, không lo lắng, không sợ sệt một điều gì cả.
Ba biết không? Năm đó, năm đầu tiên đi học xa nhà con đã khóc, khóc rất nhiều ba ạ, vì con nhớ ba, nhớ gia đình mình lắm! Tuy nghèo khổ nhưng ấm áp tình người biết bao!
Ba không hề bỏ rơi con một mình ở chốn phố thị ồn ào này, mà luôn viết cho con những lá thư động viên, an ủi:
"Cố gắng học hành con nhé! Ba mẹ yêu con"
"Dù con không ở bên cạnh ba mẹ, nhưng ba mẹ luôn nhớ về con"
"Ba mẹ phó thác con cho Chúa và Mẹ Maria…."
Hình ảnh chịu thương chịu khó chăm lo cho gia đình của ba, không biết lúc nào đã in vào tâm trí con qua những lời mẹ kể, trong những dịp con về hè thăm nhà. Mẹ kể về ba nhiều lắm, ba biết không?
- Hồi xưa ba con đi học xa chỉ có 1 cây viết và hai bộ quần áo duy nhất thôi!
- Ba con đang ở ngoài rẫy nhặt từng hạt cà phê, từng hạt cà phê để cho con ăn học đó!
- Đêm nay ba thức canh ở rẫy là vì con đó!
Khi khôn lớn, bắt đầu đi học xa, con lại thấy luyến tiếc và muốn được sống gần ba mẹ. Mỗi lần được nghỉ hè là mỗi lần con học được rất nhiều bài học từ ba, bài học về gương sống của ba. Con hay theo ba ra rẫy để được ở bên ba ngày nào hay ngày đó! Ba của con rất chịu thương chịu khó, làm việc cần mẫn không quản mưa nắng, dù bệnh tật cũng không dám nghỉ ngơi để có tiền cho con ăn học vì ba sợ con đói, sợ con khổ, sợ con thua kém các bạn. Trong rẫy, Ba còn trồng rất nhiều cây ăn trái và luôn dành cho con những trái chín có hương vị ngọt ngào của tình phụ tử thiêng liêng.
Ba biết không? Mỗi lần ba ốm, ba ho là con biết đấy, tuy con không nghe, nhưng con lo lắm ba à! Ba còn nhớ không? Cái đợt mẹ bị bệnh nặng đó, cả tháng trời không khỏi, may nhờ Dì mà chúng con biết được. Ba đã giấu chúng con, ba đã chịu đựng một mình vì không muốn chúng con quá lo lắng, mà ảnh hưởng chuyện học hành. Con đã trách móc ba rất nhiều và muốn ba đừng giấu chúng con điều gì cả. Hãy cho chúng con chia sẻ với ba những gánh lo lắng đang nặng quằn trong tâm, ba nhé!
Hình ảnh về ba mà con không thể nào quên là ba còng lưng xuống nhặt từng hạt, từng hạt cà phê dưới trời mưa tầm tả. Con hiểu, ba quên mình trong cuộc mưu sinh đó là vì chị em chúng con, vì gia đình mình.
Ba ơi! Con yêu ba nhiều lắm!
Nhờ ba, con có động lực để bước đi trên đường đời. Nhiều khi con mệt mỏi lắm ba àh, con mệt mỏi vì phải chạy đua cùng các bạn, phải chống lại ý thích của bản thân, phải quên đi mặc cảm tự ti của một người có thính giác kém. Nhưng nhờ, ba con lại đứng lên, đi tiếp. Con sợ ba buồn vì có đứa con khuyết tật, nên con cố gắng học, học không ngừng để ba khỏi lo.
Ba ơi! Ba đừng lo cho con nhé! Con biết tự lo cho bản thân mình mà! ANH ẤY cũng hay lo lắng cho con lắm! Cứ chăm sóc con từng chút, từng chút một đó ba ah! Con sẽ luôn nhớ lời ba! Luôn nhắc nhở các em học hành! Các em cũng ngoan và học hành chăm chỉ lắm! Con thấy ba làm việc nhiều quá! Ba ốm quá ba àh! Ba hãy ăn nhiều và hãy giữ gìn sức khỏe, ba nhé! Ba rất thích ăn đồ ngọt, nên mẹ thường hay nấu chè. Ba cũng phải ăn nhiều các món ăn mẹ nấu, cho mẹ vui đấy ba nhé!

Yêu ba nhiều!
Con gái bé bỏng của ba
Hương Trinh


NGHĨ VỀ CHA
Anna Đinh Minh Anh Thư
Truyền thống văn hóa tốt đẹp của người Việt Nam luôn kính nhớ về công ơn của cha mẹ, thể hiện qua những câu ca dao từ ngày xưa:
“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Ngày nay, giống như nhiều quốc gia trên thế giới, Việt Nam cũng dành một ngày trong năm để tôn vinh những người làm cha mẹ. Đó là “Ngày của Mẹ” - chủ nhật thứ 2 của tháng Năm và “Ngày của Cha”- chủ nhật thứ 3 của tháng 6.
Ngày dành riêng cho cha dường như bình lặng hơn ngày của Mẹ, giống như tính cách của cha vậy. Con sống gần mẹ, chịu ảnh hưởng từ mẹ nhiều hơn, có phải vì thế mà con chưa thật sự hiểu cha chăng? Mẹ thường nói cả đời cha dành hết cho bên nội, ông bà nội luôn là ưu tiên số một nên con cái chỉ là thứ yếu. Và đến bây giờ con vẫn nghĩ rằng những lời nói của mẹ còn đúng lắm. Khi mâu thuẫn giữa chúng con và cô xảy ra, cha đã dùng hết lý do để ngăn cản. Những lý do cha đưa ra như thể là để bảo vệ chúng con, nhưng con vẫn cảm nhận từ sâu thẳm, những lý do ấy lại là để bảo vệ cho cô - em gái cha.
Sau khi nghỉ hưu, hầu như cha làm việc suốt ở nhà thờ. Con có cảm giác nhà thờ mới chính là nhà của cha vậy. Con rất buồn mỗi khi nghĩ về cha! Nếu cha yêu bên nội đến thế, thì sao không ở cùng họ cho đến suốt đời, mà lại kết hôn và sinh ra những đứa con nhưng không dành cho chúng một tình cảm trọn vẹn nhất. Con cũng rất ghét những người và những gì có liên quan đến bên nội. Con cũng cảm thấy ganh tỵ lắm, khi bạn bè trông thật rạng rỡ khi kể về ông bà nội – cô chú của họ, trong khi con chỉ có những kỉ niệm cần quên lãng, mà đến giờ con vẫn chưa thể quên được. Còn rất nhiều điều con muốn nói… Nhưng có điều gì đó làm cho con phải khựng lại. Những sợi tóc ngày càng bạc của cha, chẳng phải là lo lắng cho cuộc sống của chúng con sao? Con chỉ ở vị trí của một người con, sao đòi hỏi cha phải làm điều này điều nọ cho con? Con xem đó là điều hiển nhiên? là bổn phận mà người cha phải làm cho con cái?... Cha ơi, con đã quên mất rằng con chỉ biết nhận mà chưa bao giờ biết cho đi, chưa bao giờ quan tâm đến cha dù chỉ là lời hỏi thăm lúc cha đau ốm.
Từ ngày đi làm, con mới hiểu kiếm được đồng tiền thật là khó. Vậy mà ngày đó cha đã nuôi được cả gia đình bên nội, các cháu - con của cô và chúng con nữa. Biết bao lần cha âm thầm làm việc nhà, nấu cho chúng con những bữa ăn ngon, nhưng những thành kiến từ ngày xưa đã che mắt con, làm con không thấy, không cảm nhận được tình cha thương chúng con thế nào…Gạt bỏ những ký ức buồn ngày xưa, lòng con chợt thanh thản hơn nhiều. Cảm tạ Chúa đã cho con có một gia đình! Cám ơn cha luôn âm thầm, nâng đỡ đời con. Con thật may mắn khi được tham gia lớp Kỹ Năng Sống! Con có cơ hội hiểu về bản thân hơn và nhìn sự việc có chiều sâu hơn những cái bề ngoài của nó. Được nghe những chia sẻ về gia đình từ các bạn và các chứng nhân trong ngày hội Mừng Ngày của Mẹ và của Cha được tổ chức tại Trung Tâm Mục Vụ vừa qua, con cảm thấy mình đã bỏ quên hạnh phúc mà mình đang có, để đòi hỏi và chạy theo cái bóng hạnh phúc của người khác. Cha ơi, con xin lỗi cha! Anna Đinh Minh Anh Thư - Lớp KNS

TÌNH MẸ CHA
Anna Bùi Phạm Tâm Hiền

- “Con ra đời có mẹ cha, là trời cao biển lớn bao la…”
- “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…”
- “Ơn cha như Thái Sơn cao bao tầng, ngoài tuy cương quyết mà lòng thương mến…Ơn cha như mái hiên che năm trường,…ơn cha như đuốc cao trên đường đuốc soi tâm hồn dắt con tìm hướng.”
Đây là những bài hát mà lúc còn trên nôi, mẹ vẫn thường hát ru tôi ngủ. Khi lớn hơn tí nữa, mẹ vẫn hát cho tôi nghe và dạy tôi những bài hát đó. Ngày nay, đã lớn khôn rồi nhưng những lời ru đó của mẹ vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.
Tôi còn nhớ mẹ nói với tôi: “ trong cuộc đời, con phải nhớ bài đó nghen con!” Khi ấy, cha tôi nói vọng lại: “con thuộc bài “Lòng Mẹ” là đủ cho cả cuộc đời con rồi”… Ôi! Cha mẹ, hai tiếng mãi mãi thiêng liêng, mà khi nhắc đến tôi thấy nhớ thương, thấy ấm lòng và hạnh phúc lắm thay!
Cha tôi sinh ra và lớn lên ở miền sông nước -Tây Nam Bộ. Là con cái trong một gia đình nho giáo (ông nội còn làm thuốc nam, bắt mạch trị bệnh), nên cha ít thể hiện tình cảm, cha rất điềm tĩnh và hiền hòa. Cha tôi học không nhiều, nhưng kiến thức của cha thì… dạt dào. (mà cha viết văn thơ hay lắm...!) Đặc biệt, do thụ hưởng nền giáo dục nho giáo nên cha sống rất nghĩa khí và bản lĩnh giống như ông nội. Có những lúc tôi thấy khách đến nhà, rồi lại nhờ cha tôi đi đâu đó (vô Ủy Ban hay công an gì đó) tôi không biết làm gì. Tôi mới hỏi mẹ, thì mẹ chỉ nói cha giúp họ giải quyết công việc. Lúc nhỏ, đôi khi tôi thắc mắc lắm vì tôi biết nhà tôi là gia đình Công giáo, và cũng nghe xung quanh nói sơ sơ về việc không thích đạo công giáo của “mấy ông to”… Nhưng sao họ lại cứ nhờ cha tôi, dù gia đình tôi là gia đình Công giáo, gia đình Ngụy? Nhưng mỗi khi cha tôi giúp, thì công việc đều tốt đẹp. Cha tạo niềm tin, uy tín cũng như sự nể trọng nơi người xung quanh. Lớn lên, tôi mới hiểu thế nào là chữ TÍN và tôi học được chữ tín đó nơi cha tôi.
Cha tôi ít thể hiện tình cảm, nên đôi khi tôi ước rằng cha gần gủi hơn, thể hiện tình cảm hơn. Khi ấy, tôi thèm những cái ôm hôn, ước ao những lời yêu thương từ cha…Điều may mắn là sau này dần dần điều mong ước này đã trở thành hiện thực!
Tôi rất tự hào về cha tôi, và anh chị em tôi cũng thế. Dù cha ít nói nhưng khi cha nói, nhưng lời của cha làm tôi nhớ mãi. Nó có ý nghĩa vô cùng và nó là động lực giúp tôi học hành, giúp tôi vững bước trên đường đời. Cha dạy tôi qua những việc hằng nhỏ nhặt hằng ngày. Nhớ khi mẹ sinh em, tôi phụ nấu cơm nước, giặt đồ,…Thấy tôi phơi đồ lung tung, cha nhắc: “phơi đồ, con nhớ phơi cùng chiều để gọn gàng và dễ lấy.” Đơn giản vậy thôi mà tôi nhớ hoài và thực hiên luôn… Rồi cấp 2 tôi xa nhà lên thành phố học, mẹ thường xuyên gọi thăm và gởi đồ, quà lên cho tôi. Tên tôi luôn được cha viết ngoài gói qùa và người gói quà luôn là cha (mẹ sắp xếp và mua đồ bỏ vào)
Mỗi lần về thăm nhà và khi chuẩn bị đi, mẹ thường loay hoay xếp bánh trái và giỏ, còn cha thì xoa đầu nói: “con ráng học và siêng năng đọc kinh cầu nguyện nghen con! Cha mẹ chỉ mong con tụi sống đạo đức, làm con ngoan của Chúa và học hành chăm chỉ”... Những lời của cha luôn là nguồn động lực cho tôi để tôi cố gắng hơn. Những lời căn dặn, sự quan tâm của cha mẹ, nhìn dáng cha mẹ tiễn tôi lên đường là lòng tôi thấy xót xa (tôi muốn khóc nhưng tôi không quen khóc vì hình như tôi cũng giống cha, ít thể hiện tình cảm).
Tôi sự thực tự hào và yêu cha tôi lắm, nhưng chưa bao giờ tôi nói được tiếng lời đó với cha. Những ngày lễ dành cho người cha, ngày sinh nhật hay bổn mạng, tôi vẫn viết thư chúc mừng nhưng tỏ những lời yêu thương rất ít ỏi.
Còn nhiều, nhiều điều tôi rất tự hào về cha. Đặc biệt 1 điều tôi không thể nào quên đó là cha luôn nhắc tôi nhớ đến Chúa, và cha là tấm gương sáng cho tôi ( lúc nhỏ đi đâu tôi cũng thấy hãnh diện vô cùng vì ai cũng biết cha, ai cũng nễ trọng cha, dù gia đình chúng tôi nghèo lắm). Đó là một HỒNG ÂN cho tôi!
Và tôi nghĩ để có được những điều đó thì ngoài Chúa, ông bà tôi để lại tấm gương thì không thể không nhắc tới mẹ.
Mẹ với cha là 2 hoàn cảnh trái ngược nhau, dù cũng được sinh ra trên mảnh đất với 3 dãy cù lao, với quê hương sông nước nghèo nàn và chân chất nhưng mẹ tôi được học rất nhiều, học rất giỏi và sống trong gia đình giàu sang và không kém phần gia giáo. Ông ngọai là người truyền tri thức, bà ngoại lại là người mẹ truyền tình yêu Chúa cho mẹ tôi…
Khi chúng tôi chào đời, gia đình rất nghèo khổ, thời buổi đất nước khó khăn, ông thì đi tù vì là sĩ quan…
Dù khó khăn, dù gia đình nghèo nhưng mẹ tôi quán xuyến gia đình rất tuyệt vời. Mẹ lo lắng cho cha, mẹ vừa lo nội trợ vừa lo cho chúng tôi học. Chúng tôi trạc tuổi nhau nên thời đó mẹ cực lắm. Lúc sinh tôi ra, mẹ vừa phải lo cho anh đang bị sốt bại liệt (mà lúc đó ở miền quê xa xôi, đâu ai biết đến chích ngừa, chữa trị…). Cha mẹ phải thay phiên lo lắng, cha lo mưu sinh, mẹ lo nhà cửa, con cái, mẹ cho chúng tôi đến nỗi bị nhiễm bệnh lao…
Ngoài việc lo vật chất, mẹ còn hướng dẫn tinh thần cho chúng tôi. Những bài hát mẹ dạy, dù chúng tôi lớn chúng tôi vẫn không quên và khi có dịp ngồi lại với nhau, chúng tôi nhắc chuyện gia đình, chúng tôi lại nhắc đến những bài hát đó: “Chúa yêu bé thơ, trái tim hồng con dâng kính, Chúa yêu bé thơ lòng con yêu Chúa hết tình,….Năm xưa trên cây sồi làng Fatima xa xôi, Cung chúc trinh vương…Ơn cha như thái sơn cao bao tầng.., đọc thơ Thánh Alexu…
Rồi mẹ dắt chúng tôi đi lễ, dạy chúng tôi đọc kinh…. Giờ đây mỗi lần về nhà cứ 3 giờ mẹ lại quỳ đọc kinh trong phòng. (hình ảnh đó làm tôi thấy mình cần nhìn lại mình nhiều hơn và thấy mình cần cố gắng hơn nữa).
Nhìn bàn tay mẹ chai sần, thô kệch tôi thấy yêu mẹ vô cùng. Mỗi lần nhớ tới mái tóc cha bạc đi, bàn tay mẹ sần sùi, thì lòng tôi quặn lại tôi thấy sống mũi mình cay cay.
Mỗi lần nhìn mưa rơi, tôi cảm nhận được mùi thơm của đất, tôi lại nhớ quê hương, tôi thấy lòng nhẹ nhàng, và nhớ về cha mẹ, nhớ về tình yêu cha mẹ dành cho tôi, cho anh chị em tôi. (Nhớ đến mẹ không ăn món này, món kia vì dành cho chúng tôi, nên mẹ nói “mẹ không thích ăn, lớn tuổi không ăn món đó nhiều được”. Nhớ đến cha không dám đi làm răng vì tốn kém, nhưng khi đưa tiền cho chúng tôi đi học, cha lại nói “ nhà mình còn tiền mà con, con đừng sợ tốn kém, ráng học hành”. Giờ nói lên những điều này mũi tôi lại cay xè…
Cha mẹ ơi! Chúng con yêu cha mẹ lắm, cha mẹ một đời lo lắng cho chúng con, cha mẹ không những dạy chúng con thành tài, thành người mà cha mẹ con dạy cho con thành Kitô hữu, thành con Chúa. Cha mẹ không giữ lại điều gì cho mình, chỉ biết cho chúng con mà thôi.
Tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban cha mẹ cho chúng con! Con cám ơn cha mẹ thật nhiều! Con thấy mình được thật nhiều, thật nhiều nén bạc, thật nhiều tình thương, nhưng con còn sống tệ lắm, chắc cha mẹ biết sẽ buồn lắm. Con sẽ cố gắng nhìn tấm gương cha mẹ, nhớ những lời cha mẹ dặn, để sống tốt hơn, để cha mẹ vui lòng, cha mẹ nhé!!

Con yêu cha mẹ
Anna Bùi Phạm Tâm Hiền

TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI CON
Vinh Sơn Mai Minh Tuấn

Có lẽ ai trong chúng ta cũng đều mong muốn có cha mẹ và một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Hơn nữa, chúng ta cũng ao ước có được người cha mẹ hoàn hảo. Thế nhưng cuộc đời đâu như ta mơ ước “Có ai trong trần gian này là được chọn cho mình người cha người mẹ, hay là một mái ấm gia đình như mình mong muốn khi mới sinh ra đâu !”. Với niềm tin người Kitô hữu, tôi tin mọi sự đều có bàn tay Thiên Chúa quan phòng cả!
Thời gian dần dần trôi, tôi lớn lên theo như một quy luật rất tự nhiên của cuộc sống. Một điều xem ra nghịch lý là khi tôi càng lớn lên, thì tôi càng nhận ra những khuyết điểm, những thiếu sót nơi cha mẹ mình. Đã không ít lần tôi cảm thấy bực dọc, khó chịu và thậm chí là không thể chấp nhận với những thiếu sót đó…
Rồi một hôm tôi nghe được một câu chuyện kể như thế này : Có một anh chàng thanh niên nọ, sau khi đã tốt nghiệp đại học xong, anh ta cảm thấy rất vui sướng trong lòng với biết bao khát vọng cháy bỏng khi còn là một sinh viên, để rồi từ ngày hôm nay với tấm bằng trong tay anh ta có thể cống hiến bản thân giúp dựng xây đời tốt hơn. Một ngày đẹp trời nọ, anh ta đi ra ngoài đường để cảm nhận hạnh phúc mà anh đang có trong lòng, và những giá trị của cuộc sống xung quanh. Thế nhưng một điều trái ngược với tâm trạng anh hiện có là một nỗi buồn tràn ngập tâm hồn, khi anh chứng kiến các cô cậu bé bán vé số không cha không mẹ, các cụ già ăn xin ngồi bên vệ đường và những mảnh đời không nơi nương tựa dưới gầm cầu hôi thối… Rồi anh ta dừng lại, suy nghĩ hồi lâu, và tự hỏi với lòng mình rằng “Không biết có Thiên Chúa trong cuộc đời này không nhỉ? Nếu có thì tại sao Ngài lại để những hoàn cảnh đó xảy ra với những con người này?”. Đang khi anh còn miên man trong suy nghĩ đó, thì lập tức anh nghe bên tai mình như có một tiếng nói khẽ “Như thế Cha mới sinh ra con”.
Có lẽ câu chuyện này làm tôi tự hỏi rằng “Tôi sẽ làm gì để bù đắp vào những thiếu sót của cha mẹ đây?” thay vì chỉ bày tỏ thái độ bực dọc và khó chịu như trước đây của mình. Hãy luôn nhớ rằng “Như thế Cha mới sinh ra con, đi mà làm việc, đứng đó để làm gì?”. Quả thật, cha mẹ cần tôi bù đắp những thiếu sót đó hơn là một thái độ trách móc và càm ràm. Nếu như cần góp ý, tôi sẽ góp ý như một người con nói với cha mẹ và trên hết là cầu nguyện cho cha mẹ tôi. Cuộc sống có vô vàn khó khăn, làm cha mẹ là trách nhiệm trọng đại và lắm nhọc nhằn, xin mọi người hãy cầu nguyện nhiều cho cha mẹ của mình hơn!
Cuối cùng để đúc kết cho bài viết này, tôi xin mượn lời của cố tổng thống John F. Kennedy : “Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, nhưng hãy tự hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay”, như là một lời tự nhủ với lòng mình bằng một câu nói tương tự “Đừng hỏi cha mẹ đã làm gì cho ta, nhưng hãy tự hỏi ta đã làm gì cho cha mẹ ngày hôm nay”.
Vinh Sơn Mai Minh Tuấn


CÔNG CHA NGHĨA MẸ
Phan Thị Mỹ Chi

Ngày nào em bé cỏn con
Bây giờ em đã lớn khôn thế này
Công cha, áo mẹ, chữ thầy
Nghĩ sao cho bỏ những ngày ước ao
Ngày hôm nay được làm một con người đứng giữa thế gian này, được khôn lớn, được giáo dục và được sống hạnh phúc, tôi vô cùng biết ơn cha mẹ tôi. Những người đã vượt qua mọi khó khăn để sinh ra tôi, đã vượt qua mọi đau khổ, vất vả để tôi được có cái ăn, cái mặc, để tôi có được niềm vui của những ngày ấu thơ mà chưa chắc gì tuổi thơ của họ đã có được Cha mẹ tôi đã hy sinh cuộc đời mình, để tôi được phát triển cả về mặt thể chất và nhân cách làm người, để rồi ngày hôm nay tôi có được những hành trang tốt nhất để hướng tới tương lai. Cha mẹ luôn bên tôi những lúc tôi hạnh phúc nhất, cũng như những lúc tôi khó khăn nhất.Công ơn sâu sắc đó, trọn một đời này tôi không biết lấy gì để đền đáp.
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân Cha che chở đời con
Công ơn cha mẹ biển trời là thế, cha mẹ thương tôi là thế, nhưng đã có những lúc thơ dại, nông nỗi tôi đã từng nghĩ rằng cha mẹ không quan tâm đến tôi, không hiểu được những hi sinh thầm lặng của cha mẹ mà lại vô tình, vô nghĩa, trách móc, tiêu phí những đồng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ. Mãi chơi với chúng bạn, có những lúc tôi đã để cha mẹ tôi phải cô đơn, để rối những khi cô đơn, tôi mới hiểu rằng tôi cần cha mẹ đến thế nào, cũng như cha mẹ cần tôi đến thế nào. Cha mẹ ơi, còn rất nhiều lỗi nữa mà đứa con này đã phạm phải, giờ đây nghĩ lại con vô cùng hối hận, con thành thật xin lỗi cha mẹ!
Mỗi đêm con thắp đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con
Giờ đây tôi chỉ có một mong ước duy nhất là mong cha mẹ được sống mãi với tôi. Cầu mong cho cha mẹ được hạnh phúc. Tôi sẽ cố gắng hết mình để gánh vác gắng nặng gia đình, để cha mẹ được nghỉ ngơi, được tận hưởng những điều tuyệt vời của cuộc sống, tôi nguyện sẽ mang hết sức lực của mình, tấm lòng của mình để thực hiện những điều đó.
Và tôi biết mong ước của cha mẹ là mong cho tôi được khôn lớn nên người, được thành công ở đời.Tôi sẽ luôn cố gắng học tập, phấn đấu, luôn biết làm chủ mình, tránh xa cám dỗ, biết trân trọng chính bản thân mình như cha mẹ đã trân trọng tôi. Tôi sẽ cố gắng kiên trì thăng tiến bản thân và trở thành một con người có ích cho xã hội, để cha mẹ luôn hạnh phúc và tự hào vì đứa con này.
Phan Thị Mỹ Chi

NHỚ CHA
Khắc Tuyển

Cha yêu! Giờ đây con không biết nói như thế nào để có thể diễn tả được những tình cảm mà Cha đã dành cho anh em chúng con.
Nhiều đêm con nằm mà không ngủ được vì nhớ Cha, nhớ gia đình. Con không phụ giúp gì được cho Cha, cho gia đình. Con là kẻ bất hiếu, luôn làm Cha buồn lòng.
Con chỉ biết nói lời xin lỗi với Cha. Xin Cha tha thứ cho những lỗi lầm con đã phạm đến Cha! Những năm tháng con ở bên Cha, ở cùng gia đình lòng con ngu muội không nhận ra những lời hay, ý tốt Cha luôn dặn dò cho con. Giờ đây khi con đã đi tìm cuộc sống cho riêng mình, lòng con mới cảm nghiệm được Cha đã nhìn xa, trông rộng để cho cuộc sống của anh em chúng con có ý nghĩa.
Con biết rằng Cha không bao giờ chấp tội của con, nhưng lòng con vẫn luôn day dứt vì đã làm Cha phải lo lắng nhiều về con. Những lúc có dịp về bên Cha, con muốn nói với Cha nhiều lắm, mà sao con không nói được, lòng con nghẹn ngào, muốn khóc.
Cha ơi, con không biết phải làm gì để có thể báo hiếu công ơn cao dày của cha mẹ. Giờ đây con chỉ biết nguyện xin Thiên Chúa cho Cha, Mẹ, Bà Nội, anh em của con luôn luôn mạnh khỏe, anh em nội ngoại biết yêu thương và đùm bọc nhau.

Khắc Tuyển

VIẾT VỀ NGƯỜI CHA THƯƠNG YÊU
Thảo Uyên
Con đã từng nghe nói rằng, mỗi người thân cận là quà tặng mà Chúa ban cho bạn. Đối với con, quà tặng quý giá nhất, tuyệt vời nhất mà Thiên Chúa đã ban tặng cho con đó chính là BA. Mỗi ngày, con đều tạ ơn Chúa vì quà tặng tuyệt diệu này. Ba ơi, có lẽ từ trước đến giờ con chưa bao giờ nói con thương ba cả, cũng như con chưa từng nói con rất tự hào về ba. Nhưng mà trong lòng con, con luôn cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào biết bao khi có được một người ba như ba.
Ba là tấm gương cho con trong đời sống đạo. Ba không dạy con bằng những lời nói suông, nhưng bằng chính cuộc sống của mình. Ba dạy cho con lòng ham mê đọc sách, bằng cách chở con đi nhà sách Đức Bà, mua cho con những quyển sách hay, đọc và chia sẻ cùng con. “Tâm hồn cao thượng”, “Truyện các thánh”, “Những người lữ hành trên đường hy vọng”,… những quyển sách ấy đã gieo vào tâm hồn con những hạt giống tốt đẹp, hạt giống đức tin, hạt giống yêu thương. Con thật hạnh phúc khi có được một người cha tốt lành như ba! Người mà dù đi làm về rất căng thẳng mỏi mệt, mỗi tối vẫn cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, đọc kinh phụng vụ, vẫn í ới gọi “Na ơi, Bé ơi, đọc kinh tối!” Và dù đêm có không ngủ được đi nữa, thì sáng mai vẫn dậy sớm đi lễ. Ba là tấm gương cho con về lòng yêu mến Chúa, yêu mến và suy gẫm Lời Chúa. Những lúc lười biếng, trễ nãi, con lại nhìn vào ba và lấy đó để răn mình, để tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa.

Không chỉ trong đời sống đạo, mà trong cuộc sống hàng ngày, ba còn là một người chồng, người cha gương mẫu, yêu thương gia đình, giàu tình cảm. Mỗi lần má mệt, ba đi làm nhưng vẫn nhớ gọi điện thoại hỏi thăm, xem má bớt mệt chưa, đã khoẻ hơn chưa… Con ít khi nào thấy ba cáu gắt, khó chịu với vợ con, dù nhiều khi ba mệt, ba bệnh. Sức khoẻ ba yếu, hết bệnh này lại đến bệnh kia, nhưng con chẳng thấy ba than thở hay trách móc Chúa một lời. Trái lại, con chỉ thấy sự vui vẻ, tinh thần lạc quan của ba, khi trên môi ba là những bài thánh ca, những câu nói hài hước và yêu thương. Ba lo lắng cho từng đứa con một, từ chuyện học hành, công việc cho đến đời sống đạo. Biết con lười đọc Kinh Thánh, ba mua cho con Daily Gospel và nhắc nhở con suy gẫm mỗi ngày. Biết con muốn học lớp Kỹ Năng Sống, ba không ngần ngại đăng kí học một lớp khác để có thể đưa rước con, dù ba đi làm về cũng mệt lắm. Nhà toàn con gái, nhưng ba không vì thế mà không vui, trái lại ba rất yêu thương và tự hào về chúng con.
Trong công việc cũng thế, ba dạy chị em chúng con tinh thần trách nhiệm và sự tận tuỵ. Tuy ba là tổ trưởng tổ bảo vệ thôi, nhưng con biết ba được nhiều người quý mến và nể trọng, bởi vì ba trung thực, thẳng thắn và khôn ngoan. Trong cuộc sống, ba dạy chúng con bài học yêu thương, chia sẻ và cảm thông, biết nghĩ đến người khác hơn là chỉ nghĩ đến gia đình mình. Ba giúp chúng con làm giàu trái tim mình bằng sự chia sẻ, cho đi, nhất là đối với những người nghèo khổ.
Ba để lại cho chúng con đức hy sinh cao cả. Một đời vất vả lo cho con cái. Giờ đây tóc đã bạc nhiều, sức khoẻ cũng không tốt, nhưng ba vẫn tiếp tục làm việc để nuôi con ăn học. Biết làm sao nói cho hết công ơn của ba. “Công cha như núi Thái Sơn”, ba ơi con nghĩ rằng công lao của ba còn lớn lao hơn thế nữa! Vậy mà nhiều khi con cứ tự nhiên nhận những hy sinh đó của ba, mà chẳng hề bận tâm suy nghĩ, cứ xem như đó là chuyện đương nhiên. Con thật vô tâm biết bao! Con cứ nhận từ ba mà chẳng hề suy nghĩ xem con sẽ làm gì để đền đáp công ơn vô bờ bến đó. Một quyển sách hay, một cây bút dạ, quyển sổ ghi chép,… là những điều vô cùng nhỏ bé mà con có thể làm để thể hiện tình yêu và lòng biết ơn của con đối với ba. Nhưng con biết điều làm ba vui lòng nhất là con cố gắng học cho thật tốt, trở nên người tốt và là người con ngoan của Chúa.
Viết về ba thì có biết bao nhiêu điều không thể nói hết. Con chỉ viết lên vài điều để nói lên lòng biết ơn, niềm tự hào của con về ba. Một con người bình thường nhưng cũng rất lớn lao. Con chỉ muốn nói với ba một điều là: “BA LÀ NGƯỜI CHỒNG, NGƯỜI CHA, NGƯỜI ÔNG TRÊN CẢ TUYỆT VỜI!!! CON YÊU BA VÀ TỰ HÀO VỀ BA BIẾT BAO.”

Thảo Uyên, Hv lớp KNS


Về Đầu Trang Go down
anhdiluomxacnang
level 4
level 4
anhdiluomxacnang


Tổng số bài gửi : 42
GLV Đồng : 261
GLV Vàng GLV Vàng : 0
Join date : 30/05/2010
Age : 29
Tâm Trạng Tâm Trạng : MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) 0.4816564_30904_1
Vật Nuôi Vật Nuôi : MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) 0.4816639_30904_1

MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN)   MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN) 3L0.9428039_44929_1Mon Jul 05, 2010 4:09 pm

Hay Lém gửi cho mọi người bài hát này trùng hợp với mấy câu trên
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Co-be-ban-diem-Hieu-ken-ft-goddog.IW6WI7WA.html
Về Đầu Trang Go down
 

MỘT SỐ BÀI VIẾT NÓI VỀ TÌNH CHA (SƯU TẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Họ Đạo Ao Kho :: †................Học tập...-..Vuichơi...-...Nghịch...-... ngợm.....† :: Nhật Kí Online ? chia sẽ tâm sự :: Cuộc Sống-
 

Skin design by SultanTheme - Rip by BOM.
Powered by: phpBB2 - Copyright ©2000 - 2010, GNU General Public License.
   
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất